Khi cám bã, rau dại, củ chuối vẫn hết, dân làng mạc đào khoai ngứa ngáy ăn. "Ăn xong ngứa như rách cả cổ tuy nhiên không nạp năng lượng thì chết. Ngẫm lại, con fan khi đó còn không được như nhỏ lợn, con gà bây giờ", ông Vũ Viết bật (82 tuổi) bùi ngùi nhớ lại.

Bạn đang xem: Cậu bé áo xanh năm 1945

Ông đánh Minh Thuyết nói rằng: "Bố tôi mất vào thời điểm tháng tư năm đói. Mỗi lần làm giỗ mang đến ông cụ, nhìn bọn con cháu quây quần, mâm cơm không hề thiếu là lại cất chan nước mắt". Ảnh: Hoàng Phương.

Ông sơn Minh Thuyết (80 tuổi, fan Tây Lương, tiền Hải, Thái Bình) bị bệnh teo não. Rất nhiều chuyện vẫn quên nhưng ký kết ức về nạn đói từng lần nói đến ông lại rùng mình, buông câu "chuyện xưa rồi nhưng lại cứ nhớ cho là lại tủi thân". Nàn đói ập về Thái Bình trong tháng 10/1944. Mẹ ông đi thăm đồng về mếu máo nói với chị cả: "Khéo cả làng bị tiêu diệt đói mất thôi nhỏ ơi".

Lúa bên trên cánh đồng xã Thượng và các thôn không giống trắng như cánh cò, không tìm thấy phân tử mẩy. "Không ai biết lúa mắc bệnh gì, dân chỉ kháo nhau là do trời làm. Không có thóc nộp tô, dân kéo mang lại nhà giàu để vay nhưng mà họ không cho, để dành thóc bán cho Nhật. Mẹ tôi cần đội thúng chén bát đĩa cổ ra bên địa nhà Lý Sách đổi vài cân thóc. Sau nhà giàu không cài đặt nữa, bà đội thúng trở về giữa trời mưa mấy lượt mà không có gì cho 6 bà bầu tôi ăn", ông Thuyết kể.

Người ta ăn tất cả những gì có thể. Cậu bé xíu Thuyết bắt đầu 10 tuổi vẫn ghi nhớ cảnh dân làng mạc đổ ra cánh đồng nhổ rau dền, rau xanh sam, lá cải bắp già, sản phẩm gì ăn uống được là nhặt về hết. Rồi tín đồ ta làm thịt cả chó mèo vì chưng không nuôi nổi. Tất cả nhà vào làng chào bán rẻ trâu không có ai mua, đề xuất mổ thịt nạp năng lượng dần, vừa ăn uống vừa khóc.

Lời đề cập của ông đánh Minh Thuyết


"Ăn không còn rau cỏ, đồ dùng nuôi vào nhà, cả xóm lùng loài chuột đồng làm cho thịt, nướng vội nướng rubi rồi tranh nhau xé ăn. Họ đồ dùng vờ ở bờ những vết bụi đào củ dong, ráy, củ chuối, băm ra cho vào nồi đất, hâm nóng bốc tiêu hóa lành. Công ty nào tất cả cây chuối, đu đủ thì đêm canh như canh miếu thờ bởi sợ bị trộm. Trong làng, gồm đám hành động mẻ đầu vày tranh giành củ chuối. Khi củ chuối hết là bước đầu có người chết", ông Thuyết kể.

Vì đói, ở Tồn Thành (Giao Thủy, nam giới Định), tín đồ ta giảm cỏ vực đốt mang hạt, giã vỏ lấy nhân nấu ăn cháo ăn. Được không nhiều ngày, cỏ vực không thể một ngọn, dân đào khoai ngứa, thứ chỉ giành riêng cho lợn. "Ăn chấm dứt ngứa như rách rưới cả cổ, mà lại không ăn thì chết. Ngẫm lại, con người khi đó còn không được như bé lợn, con gà bây giờ", ông Vũ Viết nhảy (82 tuổi) lưu giữ lại.

Dải khu đất bắc miền trung ít ruộng, cư dân chỉ phân phối một vụ lúa, sống đa số bằng hoa màu và đánh bắt cá cá. Thôn Thủ Phú thuộc làng Phú Xá xưa (nay là làng mạc Quảng Đại, Quảng Xương, Thanh Hóa) từ xưa chỉ có làm nghề cá biển, thay đổi nông sản với các vùng khác. Tết Ất Dậu là thời điểm mở màn cho các cái chết trong thôn. Trong đầu óc của ông Nguyễn Xuân Tài thì bà Sến, bạn xóm bên trên là nạn nhân đầu tiên. "Bà này bị tiêu diệt rục bên gốc chuối sau nhà, thân hình khô quắp chỉ còn lại nắm xương. Phần đa tháng sau đó, tín đồ dân Thủ Phú chết như ngả rạ. Vào làng kế bên ngõ, mặt gốc đa, sảnh đình, bờ đồng, xó chợ... đâu cũng thấy thây ma ở ngổn ngang", cầm ông 92 tuổi đến hay.

Người bị choáng đâm đầu xuống sông, người nằm cạnh bờ ruộng lúc miệng còn ngậm cỏ, người chết trong nhà không có ai biết. Ban đầu, dân xã bó chiếu, chăn lấy chôn. Trong tương lai những tấm tấm che lưới, cánh buồm để ra khơi biến chuyển "quan tài" tạm, xác bị tiêu diệt được mang ra bãi tha ma phía bờ biển. Nghĩa trang Cồn Mả Quán chen chúc nấm mồ che vội. 

Cụ Trình Thị Chự (102 tuổi) là tín đồ duy nhất trong gia đình 9 người sống sót qua nàn đói năm 1945 ở làng Thủ Phú, thôn Quảng Đại, (Quảng Xương, Thanh Hóa) . Ảnh: Lê Hoàng.

Thôn Thủ Phú có khoảng 40 hộ chết gần hết cả nhà, như bên ông Minh Hinh, nhị vợ ông xã với 7 nam nhi đều ra đi. Gia đình ông Biện Bang, cây bút Lợi, Sệnh Cày... Cũng vậy. Làng mạc này biến nơi có nhiều người bị tiêu diệt đói tốt nhất xứ Thanh. "Một buổi chiều, có fan ngửi thấy mùi hăng thối nồng nặc, chạy thanh lịch thì cả 7-8 fan nhà ông Minh Hinh nằm chết co mọi cá nhân một xó, chuột bọ, côn trùng bò lổn nhổn. Dân làng buộc phải kéo sập căn hộ châm lửa đốt rồi phủ đất vùi xác tại chỗ", thay Tài nói lại.

Người già tuyệt nhất thôn Thủ Phú từng chứng kiến nạn đói Ất Dậu là vậy Trình Thị Chự (102 tuổi). Mái ấm gia đình cụ Chự bao gồm 9 tín đồ thì mất 8 (gồm cha mẹ và 6 người con, 3 gái, 3 trai). "Trong tía ngày, tôi phải chứng kiến 8 người thân trong gia đình qua đời. Tự tay tôi thứu tự kéo xác bố mẹ và hầu hết người đồng đội ra đồng. Không có cuốc thuổng, tôi sử dụng tay bới đất. Ướm chừng như đã lút thân người, tôi chôn cấp họ rồi lại rối rít chạy về lê xác fan khác", nắm Chự rưng rưng.

Sống ngay gần trọn kiếp người, dòng chết bởi vì đói của không ít người thân luôn luôn ám ảnh cụ bà Nguyễn Thị Sót (87 tuổi, bạn xã Tây Lương, chi phí Hải, Thái Bình). "Nhà tôi tất cả 8 người thì 5 fan chết. Vợ ông chồng anh cả bị tiêu diệt còng queo ở xó nhà, đứa cháu mập đói quá ở vạ vật ở góc bếp. Tôi lay nó tỉnh giấc dậy, nhích mi mắt ko thấy gì ăn uống rồi lại nhắm mắt, trường đoản cú sáng mang đến trưa thì chết. Bố tôi bị tiêu diệt ở dưới thuyền những ngày, khi phát chỉ ra thì sẽ đầy ruồi bọ, anh trai thứ chết ở đâu không tìm thấy xác", bà Sót kể, nước mắt chực trào ra.

Lời đề cập của bà Nguyễn Thị Sót


"Năm ấy tôi mới 17 tuổi, đương thanh xuân, cố gắng mà chỉ với da quấn xương. Nhiều người đói rộc rạc cả thân xác, không phân minh nổi lũ bà hay đàn ông. Bạn ta chiếm cả manh áo xống vá chằng vá đụp trên thi thể người lũ bà bao gồm chửa sắp đến sinh để đổi lấy miếng bánh đúc ăn", bà vắt kể tiếp.

Dân gian tất cả câu "Thái Bình chết bảy còn ba" để hình dung về thảm cảnh của quê lúa năm 1945. Làng mạc Trại của xã Tây Lương gần như là bị xóa sổ, 130 nhân khẩu thì gồm 103 fan chết. Mái ấm gia đình ông tô Nuôi có 4 người, bản thân ông được cứu giúp sống vì đi làm con nuôi. Cả mẫu họ ông 35 fan thì chết đói 31. Nhà cầm Hoàng Phác bao gồm bốn thế hệ sống với nhau 31 fan thì chết đói 26 người, 2 người tới nay không biết tung tích.

Nhà khá trả cũng không thoát nổi. Ở buôn bản Hiên, xóm Tây Lương, tín đồ dân còn nói lại câu chuyện gia đình ông Nguyễn Văn tứ chết đói đặc biệt. Khi nhiều người mang đồ gia dụng thờ, chén bát đĩa quý trong đơn vị đi chào bán giá rẻ, ông đem thóc đổi mang đồ, sau không còn thóc xoay ko kịp rồi cũng chết. Hay gia đình ông Nguyễn Văn Lý làm tuần đinh, nhà tất cả 2 trâu, 3 mẫu mã ruộng, 16 nhân khẩu thì chết mất 15 bởi sắm sửa đồ đạc nhiều, không tồn tại dự phòng.

Trong đầu óc của bà Sót lúc đó, khắp làng xã bạn chết đói nằm co, tín đồ sống thì lê lết kiếm miếng ăn. Bạn không đi nổi thì ngồi đồ dùng vờ chú ý nhau. Không khí yên bình đến dị thường, không ánh lửa, ko tiếng chó sủa mèo kêu, chỉ bao gồm tiếng con chuột gù. Những bé chuột vì nạp năng lượng thịt người chết cơ mà to béo bằng cả bắp chân. Người đói chú ý thấy không còn sức mà lại bắt ăn.

Vợ ông chồng ông Nguyễn Văn Ngô (102 tuổi) cùng bà Nguyễn Thị Sót (87 tuổi) là phần lớn người tồn tại qua nàn đói nghỉ ngơi làng Trung Tiến, thôn Tây Lương (Tiền Hải, Thái Bình). Ảnh: Hoàng Phương.

Tạm qua cơn đói, khi gồm lúa mới, nhiều người lại chết vì một bữa no. "Khi được mùa, họ nạp năng lượng như trước đó chưa từng được ăn. Nắm rồi nhiều người dân lăn ra chết với tấm bụng căng tròn", gắng Nguyễn Xuân Trang (97 tuổi, làng Thủ Phú) cho hay, gồm đến vài chục con người trong làng chết vày một bữa no.

Xem thêm: Nên Cho Trẻ Sơ Sinh Uống Vitamin D Cho Trẻ Sơ Sinh Vào Lúc Nào

"Giữa trưa hè nắng oi ả. Tín đồ làng đột ngột nghe giờ khóc ré bên nhà lão Thử. Bà con chạy cho tới thì lão sẽ đánh trằn nằm giãy đành đạch thân sân với cái bụng căng lè, kề bên là rổ khoai lang new luộc chưa kịp chín hết", cầm Trang thở dài.

70 năm qua, xã Tây Lương khi xưa bị tiêu diệt đói 2/3 thì nay đã thành một vùng nhiều có, thanh thản bên sông Trà Lý. Gia đình bà Sót nhỏ cháu đuề huề. Sống qua cơn mờ ám của khu đất trời, bà được dân làng Trung Tiến hotline là tín đồ "sống dai nhất làng" vị không nên ăn những gì nhiều ngày mà lại vẫn sống.

Còn ông Thuyết đã cần yếu nhớ nổi hương vị củ chuối, cháo cám năm xưa, tuy nhiên mỗi độ tháng tứ về, nhìn con cháu quây quần bên mâm cơm đủ đầy ngày giỗ là lại khóc. "Trải qua năm ấy, gia đình nào cũng sứt mẻ, chẳng đơn vị nào còn vẹn nguyên", ông nói.

Chỉ một gốc cây, tảng đá, ngôi nhà bỏ hoang, chén bát hương đổ vỡ thôi nhưng chứa trong số đó bao điều huyền bí...


Thuở nhỏ, máy tôi mê độc nhất là những câu chuyện ma mà fan lớn kể. Những mẩu chuyện ấy không li kì, tởm dị, kĩ xảo, rõ ràng như những tập phim tôi xem trong tương lai của Nhật, Mỹ giỏi Thái Lan, Hàn Quốc. Tuy thế về độ rùng rợn, giá gáy thì bảo đảm hơn cực kỳ nhiều, bởi những câu chuyện ấy được ra đời trong bầu khí quyển Việt, nhân thứ là nhân vật Việt, toàn cảnh cũng là toàn cảnh Việt. Chỉ một gốc cây, tảng đá, ngôi nhà bỏ hoang, bát hương đổ vỡ thôi mà đựng trong mình bao điều huyền bí...

Những chuyện kỳ túng thiếu của làng

Giờ trên đây đọc cuốn sách Cô gái áo xanh: hầu hết chuyện kỳ túng thiếu của làng ở trong phòng thơ Nguyễn quang đãng Thiều, tôi lại đợt tiếp nhữa được gặp 1 phần ấu thơ của mình khi xưa. Nhị mươi câu chuyện trong tập là nhị mươi mẩu truyện về ma.

*
Tập truyện ma ở trong nhà văn Nguyễn quang Thiều.

Nào là mẩu truyện về láng ma cô bé trên sông cứ đêm trăng sáng sủa lại lên bờ rủ đàn ông xuống sông thừa nhận chết; rồi chuyện về trơn ma trên cây thị; về hồn ma đứa trẻ bị bị tiêu diệt trên triền đê trong thời điểm đói 1945; về hồn ma tín đồ chết vì chưng bom Pháp hiện tại về nhờ người tìm thủ cấp; về bạn chèo đò bí mật lúc nửa đêm với loại đầu trọc thuộc khuôn phương diện trắng như vôi; về ngôi chùa cổ chìm bên dưới lòng hồ nước mà bạn làng vẫn nghe giờ chuông mõ hằng đêm; về hồn ma móc túi trầu cau; về cậu bé nhỏ tên Đúc vẫn hiện hữu rủ chúng chúng ta đá láng cùng; về phần đa hồn bộ đội gọi đò tối ngày rằm tháng bảy; về ma gửi lối dẫn đi đem của...

Mỗi câu chuyện đều cất trong bản thân những bí mật và đầy huyền bí của cuộc sống, bao gồm vay bao gồm trả, nhân quả báo ứng. Với điểm độc đáo ở cuốn sách là tác giả đều cố gắng đi tìm xuất phát sự sinh ra của không ít bóng ma đó.

Khi nhưng "những hồn ma là ảo mà lại lại luôn luôn xuất phân phát từ những mẩu truyện thật với rất nhiều con người thật".

Để người đọc hiểu bóng ma cô nàng trên sông kia vì bị hãm hiếp mà chết, tiếng cô hiện nay lên nhằm lôi kéo, giết đông đảo kẻ gồm dã tâm ước ao chiếm đoạt thân xác cô. Để cô không thể hại người nữa, làng mạc bèn lập đàn tế, với thay mặt đại diện các xóm, thuộc lá bùa là lời xin lỗi gởi tới cô gái bị hãm hại lúc còn quá trẻ.

Câu chuyện về hồn ma đứa trẻ chết năm 1945 là vì khát sữa, bà bầu chết đói trước, còn nó, nó cũng ngước mắt lên chú ý mọi tín đồ cầu xin nhưng không được. Các người đi qua dừng lại, nhưng vị đói quá, thân bản thân còn lo chưa dứt thì lo được đến ai. Giờ để nó đi tín đồ ta cũng cúng, cùng mỗi người thiếu phụ đang nuôi nhỏ trong làng hồ hết vắt một chút ít sữa mình vào bát, cả làng dàn ra đê, đúng nơi đứa bé chết lúc xưa. Cùng rồi từ kia nó không về nữa.

Chuyện về fan chèo đò lúc nửa tối thì hóa ra chẳng gồm gì xa lạ. Fan chèo đò kia vốn là tín đồ làng, chửa hoang, bị cạo đầu quẹt vôi, buộc bè chuối trôi sông nhưng mà chết. Nay làng biết mối cung cấp gốc, vứt đi hủ tục cạo đầu, bóng ma thấy an ủi không tìm về nữa.

*
Những mẩu truyện ma gợi suy ngẫm về câu chuyện về nhân quả, đối nhân xử thế.

Hay chuyện hồn ma cứ buổi tối tối hiện nay lên móc túi cau và trầu, không hẳn nghịch phá, nhưng đằng tiếp đến là mẩu chuyện của tình mẫu mã tử, lòng hiếu nghĩa. Khi bà bầu già nghiện trầu cau rộng nghiện cơm, bên lại nghèo, người con trai duy nhất chết đi bà sống một mình. Ni hồn ma anh con trai về đi trộm cắp cho mẹ. Người bà bầu chết, từ đấy trong làng chẳng công ty nào mất trầu cau nữa.

Rồi chuyện ma dẫn đi đem của, kế tiếp là một mẩu chuyện nhân quản ngại về đối nhân xử thế. Khi cũng vào năm đói, tất cả nhà ông kia giúp được bà cụ ăn mày chút thức ăn khi còn sống. Cố chết đi, ông mai táng rồi ba năm sau cải táng, chăm sóc phần chiêu tập như người thân trong gia đình của mình. Chũm bà cảm động vị lòng giỏi đó hiện tại về dẫn đi đem của báo ơn. Ông đi, về mở ra, thấy vàng, khấn bản thân không đề xuất vàng, chỉ xin tất cả mụn con cháu trai nối dõi tông đường, rồi đem hũ vàng ra bên bờ sông chôn. Một thời gian sau, con dâu sinh đôi cho nhà ông hai đứa con cháu trai kháu khỉnh. Còn ông thì khỏe mạnh cho tới năm 99 tuổi, bị tiêu diệt sau một giấc ngủ. Cho dù gia cảnh túng thiếu nhưng ông không chào bán một thỏi đá quý nào đi cả. Chiếc vị trí chôn vàng kia lâu dài là túng thiếu mật...

Chuyện ma tốt những mẩu truyện nhân quả

Khi gọi hai phần bố cuốn sách tôi hy vọng tin hầu như câu chuyện trong số ấy là gồm thật. Nó thật như những câu chuyện tôi được nghe lúc nhỏ dại nơi thị xã xưa kia. Nó thiệt như chính những gì bọn họ nếm, núm nắm, đụng vào. Hầu hết gì chưa giải quyết hoàn thành ở "cõi này"thì đã được xử lý nốt sinh sống "cõi bên kia", mọi sự vô cùng công bằng. Sống tốt nhận tốt, sống xấu dấn xấu, tất cả đều nhân quả và bao gồm lí do của nó.

"Nhưng thừa ít fan tin đó là 1 trong câu chuyện có thật. Cũng chính vì không có niềm tin ấy mà bọn họ phải sống trong u uất, vào đố kị, vào tranh giành, trong tham lam vô giới hạn như những bầy đàn hoang thú mà họ không biết bởi vì sao chúng ta lại sinh sống như thế!" - công ty văn Nguyễn xung quanh Thiều nói tới cuốn sách.

*
Tác mang Nguyễn quang quẻ Thiều.

Câu chuyện thiết bị năm: tiếng phấn rít nằm trong bảng đen- là mẩu truyện duy độc nhất vượt khỏi kích thước ngôi làng miếu nằm ven sông Đáy. Nó kể về hồn ma fan thầy giáo bị giặc Pháp thịt khi đảm bảo an toàn học sinh và lên tiếng tố cáo tội lỗi của chúng trên khu đất Việt. Thầy bị tiêu diệt đi, hồn về mỗi đêm, đi từ bỏ lớp học tập qua làng, cào lên mặt những cánh cửa gỗ.

Người ta làm cho mọi phương pháp như mời thầy cúng, đổi khác phong thủy, xây tượng quan Âm ý trung nhân Tát nhưng mà hồn vẫn về cào cửa. Như ý thay, có tín đồ buôn mật mía đi qua, mách xã cứ ngày thời điểm đầu tháng và hôm rằm thì bái bảy vỏ hộp phấn trắng đến hồn bạn thầy giáo. Từ bỏ đấy hồn không về nữa, khi khát khao dạy dỗ học sinh đã được thấu hiểu. Và người làng thừa nhận ra, đây không phải ma, mà là một trong những người con gan dạ đã bị tiêu diệt cho quê hương đất nước.