Một ngày nọ, ông Oan-tơ Sác-lét có câu hỏi đi ngang qua ga xe cộ lửa, một cậu bé bỏng đến xin đánh giày, ông không đồng ý từ chối. Sau phút ngượng ngùng, cậu nhỏ bé nhìn ông bằng đôi mắt ánh lên sự ước xin:

- Thưa ông, cả ngày cháu chưa ăn uống gì, ông rất có thể cho cháu vay một chút chi phí được ko ạ? cháu sẽ nỗ lực đánh giầy để trả lại tiền cho ông.

Bạn đang xem: Suy nghĩ của em về cậu bé đánh giày

Nhìn cậu nhỏ xíu gầy gò, rách rưới rưới, ông Oan-tơ trộm cắp đưa cho cậu vài ba đồng xu. Cậu bé nhỏ cảm ơn ông rồi chạy đi như bay. Ông nghĩ chắc là trò láu cá của cậu nhóc.

Vài tuần sau, ông Oan-tơ lại sở hữu việc trải qua ga xe lửa, chợt nghe tiếng gọi. Một cậu bé xíu chạy mang đến đưa ông mấy đồng xu và nói:

- con cháu đã đợi ông làm việc đây rất mất thời gian rồi, rốt cuộc hôm nay cũng trả được tiền đến ông.

Ông Oan-tơ cảm xúc đứa trẻ này thật đặc biệt, rất phù hợp với nhân đồ dùng trong tập phim mới của ông. Ông trìu thích nói:

- Số tiền này ta mang đến cháu. Ngày mai, đến công ty điện ảnh trong thành phố, ta đã cho cháu một thú vui bất ngờ.

Hôm sau, cậu bé nhỏ dẫn theo một nhóm trẻ quần áo rách rưới đến công ty điện ảnh, nụ cười nói với ông Oan-tơ:

- Thưa ông, chúng ta cháu hầu hết là trẻ em mồ côi lưu lạc. Chúng ta ấy cũng hi vọng có được niềm vui bất ngờ ạ!

Oan-tơ ngạc nhiên cậu bé đánh giày lương thiện đến thế. Ông quyết định chọn cậu nhập vai nam chính trong kịch bản phim mới. Ông viết trong vừa lòng đồng lí bởi chọn cậu bé nhỏ là: "Sự hiền lành không đề xuất qua gần cạnh hạch".

Sau này, tập phim của ông Oan-tơ nhận ra hơn 50 giải thưởng và cậu bé xíu đánh giầy trở thành diễn viên nổi tiếng.

(Theo Thanh Trúc sưu tầm, biên dịch)


Câu 2

Kể lại từng đoạn của mẩu truyện theo tranh.

Phương pháp giải:

Em dựa vào các bức ảnh để nói lại câu chuyện.

Lời giải bỏ ra tiết:

CẬU BÉ ĐÁNH GIÀY

* Tranh 1 - Đoạn 1:

Một ngày nọ, ông Oan-tơ Sác-lét có việc đi ngang qua ga xe lửa, một cậu bé nhỏ đến xin đánh giày, ông không đồng ý từ chối. Sau phút ngượng ngùng, cậu bé xíu nhìn ông bằng hai con mắt ánh lên sự cầu xin:

- Thưa ông, một ngày dài cháu chưa ăn uống gì, ông có thể cho con cháu vay một chút tiền được không ạ? con cháu sẽ cố gắng đánh giày để trả lại tiền mang lại ông.

* Tranh 2 - Đoạn 2:

Nhìn cậu bé bỏng gầy gò, rách nát rưới, ông Oan-tơ móc túi đưa mang đến cậu vài ba đồng xu. Cậu bé xíu cảm ơn ông rồi chạy đi như bay. Ông nghĩ chắc chắn là trò láu tôm láu cá của cậu nhóc.

* Tranh 3 - Đoạn 3:

Vài tuần sau, ông Oan-tơ lại sở hữu việc đi qua ga xe cộ lửa, thốt nhiên nghe tiếng gọi. Một cậu bé nhỏ chạy cho đưa ông mấy đồng xu cùng nói:

- con cháu đã hóng ông sinh hoạt đây rất rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cũng trả được tiền mang lại ông.

* Tranh 4 - Đoạn 4:

Ông Oan-tơ cảm thấy đứa trẻ em này thật sệt biệt, rất tương xứng với nhân đồ gia dụng trong bộ phim truyện mới của ông. Ông trìu thích nói:

- Số tiền này ta đến cháu. Ngày mai, đến công ty điện hình ảnh trong thành phố, ta đang cho con cháu một nụ cười bất ngờ.

Hôm sau, cậu bé bỏng dẫn theo một nhóm trẻ quần áo rách nát rưới đến công ty điện ảnh, phấn kích nói cùng với ông Oan-tơ:

- Thưa ông, các bạn cháu phần lớn là trẻ mồ côi giữ lạc. Các bạn ấy cũng hy vọng có được niềm vui bất ngờ ạ!

Oan-tơ không ngờ cậu bé xíu đánh giày lương thiện mang lại thế. Ông ra quyết định chọn cậu đóng vai nam chính trong kịch phiên bản phim mới. Ông viết trong hòa hợp đồng lí vì chưng chọn cậu nhỏ xíu là: "Sự lương thiện không đề nghị qua gần kề hạch".

Sau này, bộ phim của ông Oan-tơ nhận được hơn 50 phần thưởng và cậu bé bỏng đánh giày trở thành diễn viên nổi tiếng.

Xem thêm: Cho trẻ ăn theo ô vuông thức ăn cho trẻ ăn dặm, trẻ 7 tháng biếng bú khi ăn dặm là do đâu

- với tương đối nhiều người, đánh giày chỉ là kế mưu sinh. Với anh Nguyễn Văn Phúc (Hà Nội), đó còn là “cái nghiệp”, góp anh biến hóa cuộc sống cá nhân và để ý đến của cộng đồng về quá trình này.
*
Facebook
*
gởi mail
*
Nho Trung

Cậu nhỏ nhắn đánh giày và nỗi lo đề nghị nghỉ học thân chừng

Nguyễn Văn Phúc là con út trong gia đình có 5 bà mẹ ở thị trấn Thanh Oai, Hà Nội. Thay vì chưng được chiều chuộng, ngay từ nhỏ em vẫn chịu nhiều thiệt thòi vì gia cảnh nghèo khó. “Nhà em gồm 5 chị em. Em là bé út. Bản thân em là nhỏ trai. Ba em là yêu mến binh nặng. Năm 2001, tía em mất. Khi đó, gia đình em gần như kiệt quệ về kinh tế, thậm chí là nợ nần nhiều. Các chị của em lần lượt buộc phải nghỉ học tập vì bà bầu làm nntt vốn không đủ ăn, lại còn cần vay mượn để chữa trị mang đến bố”, anh Phúc lưu giữ lại.

Khác với khá nhiều đứa trẻ em khi rơi vào tình thế cảnh ngộ kia - thường là bỏ học để lo chuyện “cơm áo”, cậu bé xíu Phúc tìm kiếm mọi phương pháp để được cho trường. “Khi đó, em học tập trường làng buộc phải không áp lực. Em chỉ học tập một buổi, một buổi còn lại em đi tiến công giày. Em còn lưu giữ hai bà mẹ có chung một cái xe đạp. Cứ 3h sáng, chị cả đánh đấm xe chở em ra ngoài đường lớn, bí quyết nhà rộng 1 km để em bắt xe pháo lên tp. Hà nội đánh giày. Lúc bắt xe lên thành phố, có 2 phương pháp để em không hẳn mất chi phí xe. Cách trước tiên là đánh giầy cho lái xe; cách thứ hai là phụ xe. Đánh giày cho lái xe thì không ít người tranh nhau rồi, em chỉ với cách phụ xe, thường xuyên phải bê xe đạp của fan dân đưa cao quá đầu bản thân để nhà xe chằng lên nóc. Chị em, sau thời điểm đưa em đi ra ngoài đường bắt xe cộ thì sút xe cù lại, đi thêm 3-4 km nữa để lấy thịt về bán. Giai đoạn đó phải nói rằng nhà em quá cạnh tranh khăn. Còn nếu không đi đánh giầy thì em không được đi học”, anh Phúc kể.

Cứ như vậy, bằng quá trình đánh giày, cậu bé bỏng Phúc đã thuộc với các chị giúp mẹ vượt qua giai đoạn bần hàn. Hơn thế, em còn học không còn Trung học phổ quát và tiếp nối hiện thực hóa niềm mơ ước học đh cũng với vấn đề đánh giày. “Hết Trung học phổ thông, em lên tp. Hà nội vừa đi đánh giày kiếm sống vừa ôn thi đại học. Em ôn thi vào học viện báo chí. Đến lúc em đỗ cùng theo học đh em vẫn đi tiến công giày. Các bạn trong lớp, thậm chí còn cả thầy cô cũng biết em đi tiến công giày. Nhiều người hỏi em tất cả xấu hổ, gồm tự ti không? thực thụ thì em không cảm thấy việc đấy rẻ hèn. Em còn trường đoản cú hào về điều đó”, Phúc phân tách sẻ.

“Nghiệp” đánh giầy và “điểm tựa” mang đến trẻ đường phố

Từ lúc ngồi bên trên ghế giảng đường, Nguyễn Văn Phúc đã tích cực cộng tác với Đài truyền họa Việt Nam. Rồi khi xuất sắc nghiệp, anh trở thành chỉnh sửa viên của kênh VTV6. Nhưng mà không thọ sau đó, như 1 “cái nghiệp” anh trở lại với các bước như một bạn đánh giày. Chỉ khác, lần này anh không làm việc trên vỉa hè.


*

Nguyễn Văn Phúc (áo xanh) là người xuất hiện thêm Bệnh viện đồ gia dụng da
Nơi kia là khám đa khoa đồ da, nằm trong một nhỏ ngõ trên đường Bằng Liệt, quận Hoàng Mai, Hà Nội, chuyên sửa chữa, có tác dụng mới đồ dùng cá nhân, gia dụng, nội thất…được có tác dụng từ da. Đồng hành với Nguyễn Văn Phúc - người xuất hiện thêm dịch vụ này là những người bằng hữu có hoàn cảnh rất sệt biệt. Nguyễn Viết Chiến, quê sinh hoạt Thanh Hóa là 1 trong số đó. “Gia đình cạnh tranh khăn. Khi em vẫn học lớp 11 cha em bị suy thận. Nhà tất cả bao nhiêu tiền đều dồn vào bài toán chữa bệnh cho bố. Chị của em lại học đại học trên hà nội nên em bắt buộc nghỉ học đi làm việc kiếm tiền nhằm phụ góp mẹ. Lúc đó em 17 tuổi. Lên Hà Nội, em không biết làm những gì nên đi tiến công giày”, Chiến kể.


*

Những "người anh em" và quá trình hàng ngày tại cơ sở y tế đồ da
Từ một cậu bé bỏng đánh giầy đường phố ngày nào, các bước bấp bênh, lúc này Chiến đang là “thợ cứng” trong nghề thay thế đồ da. Thu nhập bao hàm tháng lên tới mức cả chục triệu đồng. Cuối năm, Chiến còn được trao tháng lương trang bị 13. Đó là điều em trước đó chưa từng nghĩ tới. Tuy nhiên, đó không hẳn lý do khiến cho em muốn gắn bó và hết mình bởi vì sự phát triển của bệnh viện đồ da. “Em thao tác làm việc với anh Phúc tới nay là 6 năm rồi. Ở phía trên anh coi nhau như đồng đội trong nhà, có quá trình gì thì đều share với nhau. Chẳng hạn, sống quê, gia đình em có việc gì thì anh Phúc cũng về như fan anh, chứ chưa phải chủ tớ”, Chiến trọng điểm sự.

Tương tự, bố mất sớm, gia cảnh nghèo đói nên 17 tuổi, Nguyễn Văn Băng, quê sống Thanh Hóa đã yêu cầu nghỉ học giữa chừng để “lăn lộn” với đời. Cứ nay đây mai đó, có bài toán gì kiếm được tiền em rất nhiều nhận làm. “Năm 2007 em đặt chân ra Hà Nội. Lúc đó em mới học tới trường 11 vì mái ấm gia đình có một biến chuyển cố. Em không tới trường nữa mà lại đi làm. Em làm nhiều việc, từ bỏ xách vữa, thợ xây, thợ đá ốp lát, nhôm kính, cơ khí cho đến đa cấp. Quá trình nào em cũng chỉ làm được một thời hạn ngắn vì thu nhập trung bình quá”, Băng kể.


*

Nguyễn Văn Băng (áo trắng) thuộc anh Nguyễn Văn Phúc vẫn sửa một thành phầm đồ da mang lại khách hàng
Trong thời điểm loay hoay, bươn trải Băng suôn sẻ được ra mắt vào cơ sở y tế đồ da. Tại đây, không những có được công việc phù hợp, các khoản thu nhập tốt, Băng còn thấy mình như được ở trong một gia đình đầm nóng và yêu thương. “Tại bệnh viện đồ da, anh em đều xuất xứ từ thực trạng khó khăn nên tất cả sự đồng cảm, hiểu rõ sâu xa nhau. Như anh Phúc, anh ấy sống không đối chọi thuần là chủ nhân mà như anh em trong nhà. đồng đội chúng em chính vì như thế đều cảm thấy nóng áp. Mặc dù em đi làm cũng vì chưng mục đích tài chính nhưng tại chỗ này đong đầy tình người, chứ chưa hẳn là tôi làm việc cho anh, anh trả tiền cho tôi”, Băng trung khu sự.

Không chỉ riêng Băng giỏi Chiến, có lẽ vì những điểm tương đương về lên đường điểm đề nghị tại bệnh viện đồ da, toàn thể nhân công rất nhiều thấy vị trí đây như một gia đình, là vấn đề tựa để với mọi người trong nhà vươn lên.

Thay đổi "cái nhìn" của xã hội về quá trình đánh giày

Chia sẻ với phóng viên dodepchobe.com, Nguyễn Văn Phúc - người xuất hiện thêm dịch vụ chăm lo đồ da cho biết, bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ mình là ông chủ. Vấn đề anh lựa chọn người sát cánh có cảnh ngộ nhất là vì nguyên nhân riêng. “Chính phiên bản thân em từng là đứa đánh giầy đường phố. Em cũng mồ côi phụ vương từ sớm. Chắc hẳn rằng vì thế nên em tất cả sự thấu hiểu nhất định với những người dân làm quá trình này. Em nhớ khi em đi tiến công giày, em thấy cuộc sống đường phố gặp mặt vô vàn nặng nề khăn, nguy hiểm. Đây cũng chính là nhóm fan ít được hưởng các quyền lợi về phúc lợi xã hội, không nhiều được hỗ trợ và không nhiều được bảo vệ. Đó là trong những lý vày khi em xuất hiện dịch vụ này vào năm 2018, em đưa chúng ta đánh giầy về làm cho cùng”, Phúc vai trung phong sự.


Công câu hỏi sửa chữa, bảo dưỡng đồ da hiện nay đòi hỏi phải có kiến thức, năng lực và sự tỉ mẩn
Sâu xa hơn, Nguyễn Văn Phúc còn muốn chuyển đổi cách quan sát của làng mạc hội về những người dân làm các bước đánh giày. Đây cũng là phương pháp để anh tri ân dòng nghề đã hỗ trợ anh quá qua các tháng ngày cơ cực và hiện tại hóa cầu mơ được mang đến trường. “Em thấy trong lưu ý đến của cùng đồng, fan đánh giày thường là lem luốc, không nhiều học. Em muốn biến hóa nhận thức của thôn hội về điều này. Trước hết là biến đổi suy suy nghĩ của chính chúng ta đang làm quá trình này ở cơ sở y tế đồ da. Chính các bạn ấy trước lúc đến đây có tác dụng với em, các bạn đều trường đoản cú ti, ngại tiếp xúc và thường để mình thấp nhát hơn người khác trong những cuộc giao tiếp. Vào đây, em máy cho chúng ta ấy kiến thức, năng lực để các bạn ấy tự tin và luôn luôn cảm thấy bản thân là hồ hết lao động tất cả kỹ năng, tạo ra giá trị mang đến xã hội. Đây cũng là cách em mong muốn tri ân các bước đã thay đổi cuộc đời em. Vẫn là quá trình như đánh giày nhưng lúc này nó ở cầm cao mới. Bọn chúng em âu yếm đồ domain authority theo các bước của Anh, của Pháp. Chúng em làm công việc của tín đồ đánh giày nhưng nó sinh hoạt vị nắm khác, dáng vẻ khác”, anh Phúc phân tách sẻ.

Khoa học đã minh chứng lòng hàm ơn là 1 phần quan trọng vào việc cải tiến và phát triển tư duy. Nó truyền cảm hứng cho sự sáng tạo, giúp con fan vượt qua đa số rào cản để đạt được kim chỉ nam đặt ra. Mẩu chuyện về anh Nguyễn Văn Phúc và giải pháp anh tri ân các bước đánh giầy là một minh chứng. Hãy sống với lòng hàm ơn để cuộc đời luôn đong đầy ý nghĩa.