Một ngày nọ, ông Oan-tơ Sác-lét có việc đi ngang qua ga xe cộ lửa, một cậu nhỏ bé đến xin đánh giày, ông khước từ từ chối. Sau phút ngượng ngùng, cậu nhỏ bé nhìn ông bằng đôi mắt ánh lên sự cầu xin:

- Thưa ông, cả ngày cháu chưa nạp năng lượng gì, ông rất có thể cho con cháu vay một ít tiền được không ạ? cháu sẽ cố gắng đánh giày để trả lại tiền cho ông.

Bạn đang xem: Kể chuyện cậu bé đánh giày

Nhìn cậu nhỏ nhắn gầy gò, rách rưới, ông Oan-tơ ăn cắp đưa cho cậu vài ba đồng xu. Cậu bé nhỏ cảm ơn ông rồi chạy đi như bay. Ông nghĩ chắc chắn là trò láu cá của cậu nhóc.

Vài tuần sau, ông Oan-tơ lại có việc trải qua ga xe cộ lửa, thốt nhiên nghe tiếng gọi. Một cậu nhỏ bé chạy mang lại đưa ông mấy đồng xu với nói:

- cháu đã chờ ông sinh sống đây rất rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cũng trả được tiền cho ông.

Ông Oan-tơ cảm xúc đứa trẻ con này thật đặc biệt, rất phù hợp với nhân đồ dùng trong bộ phim truyền hình mới của ông. Ông trìu thích nói:

- Số tiền này ta mang đến cháu. Ngày mai, đến công ty điện hình ảnh trong thành phố, ta đang cho con cháu một niềm vui bất ngờ.

Hôm sau, cậu nhỏ nhắn dẫn theo một đội nhóm trẻ quần áo rách rưới đến doanh nghiệp điện ảnh, thú vui nói với ông Oan-tơ:

- Thưa ông, các bạn cháu gần như là con trẻ mồ côi lưu giữ lạc. Chúng ta ấy cũng mong muốn có được niềm vui bất ngờ ạ!

Oan-tơ bất ngờ cậu bé nhỏ đánh giày lương thiện đến thế. Ông ra quyết định chọn cậu nhập vai nam thiết yếu trong kịch bạn dạng phim mới. Ông viết trong đúng theo đồng lí bởi vì chọn cậu bé nhỏ là: "Sự hiền lành không buộc phải qua liền kề hạch".

Sau này, bộ phim của ông Oan-tơ nhận ra hơn 50 phần thưởng và cậu nhỏ nhắn đánh giầy trở thành diễn viên nổi tiếng.

(Theo Thanh Trúc sưu tầm, biên dịch)


Câu 2

Kể lại từng đoạn của mẩu truyện theo tranh.

Phương pháp giải:

Em dựa vào các tranh ảnh để đề cập lại câu chuyện.

Xem thêm: Quần Áo Bơi Trẻ Em Hàng Chính Hãng, Giao Nhanh, Mua Trang Phục Bé Trai

Lời giải bỏ ra tiết:

CẬU BÉ ĐÁNH GIÀY

* Tranh 1 - Đoạn 1:

Một ngày nọ, ông Oan-tơ Sác-lét có câu hỏi đi ngang qua ga xe pháo lửa, một cậu bé bỏng đến xin tấn công giày, ông từ chối từ chối. Sau phút ngượng ngùng, cậu bé nhìn ông bằng đôi mắt ánh lên sự cầu xin:

- Thưa ông, cả ngày cháu chưa ăn gì, ông hoàn toàn có thể cho con cháu vay một chút chi phí được không ạ? cháu sẽ nỗ lực đánh giầy để trả lại tiền cho ông.

* Tranh 2 - Đoạn 2:

Nhìn cậu nhỏ xíu gầy gò, rách rưới rưới, ông Oan-tơ móc túi đưa mang đến cậu vài ba đồng xu. Cậu bé bỏng cảm ơn ông rồi chạy đi như bay. Ông nghĩ chắc hẳn rằng trò láu tôm láu cá của cậu nhóc.

* Tranh 3 - Đoạn 3:

Vài tuần sau, ông Oan-tơ lại sở hữu việc đi qua ga xe cộ lửa, chợt nghe giờ đồng hồ gọi. Một cậu nhỏ bé chạy mang lại đưa ông mấy đồng xu và nói:

- cháu đã chờ ông sinh hoạt đây rất mất thời gian rồi, rốt cuộc hôm nay cũng trả được tiền đến ông.

* Tranh 4 - Đoạn 4:

Ông Oan-tơ cảm thấy đứa con trẻ này thật đặc biệt, rất phù hợp với nhân vật trong bộ phim truyền hình mới của ông. Ông trìu quí nói:

- Số tiền này ta mang lại cháu. Ngày mai, đến doanh nghiệp điện ảnh trong thành phố, ta đã cho cháu một thú vui bất ngờ.

Hôm sau, cậu bé xíu dẫn theo một nhóm trẻ quần áo rách rưới đến công ty điện ảnh, vui tươi nói cùng với ông Oan-tơ:

- Thưa ông, các bạn cháu mọi là trẻ mồ côi lưu giữ lạc. Chúng ta ấy cũng hi vọng có được niềm vui bất thần ạ!

Oan-tơ không ngờ cậu nhỏ nhắn đánh giày lương thiện cho thế. Ông ra quyết định chọn cậu vào vai nam chính trong kịch phiên bản phim mới. Ông viết trong đúng theo đồng lí vị chọn cậu nhỏ xíu là: "Sự lương thiện không yêu cầu qua ngay cạnh hạch".

Sau này, bộ phim truyện của ông Oan-tơ nhận thấy hơn 50 giải thưởng và cậu bé nhỏ đánh giầy trở thành diễn viên nổi tiếng.

Sự hiền lành - đã từng có lần đem thời cơ của anh ta trao cho những người khác. Cũng chính vì sự lương thiện - đang khiến cơ hội của cuộc đời không bỏ qua anh ta

Vào một ngày, ông Walter yêu cầu đi công tác ở nước ngoài thành, trong lúc ông đứng chờ ở ga tàu thì nhận thấy một cậu nhỏ nhắn đánh giày chừng hơn 10 tuổi. Cậu nhỏ xíu hỏi:“Ông cũng muốn đánh giầy không?”Ông Walter cúi đầu chú ý đôi giầy mới đánh xong, bèn lắc đầu.Khi ông Walter bước tiến được mấy bước, thì đột nhiên nhìn thấy cậu nhỏ nhắn mặt đỏ bừng chạy mang đến phía trước, cậu bé nhỏ nhìn ông với đôi mắt khẩn cầu: “Thưa ông, cả ngày từ bây giờ tôi không có gì để ăn, ông có thể cho tôi vay ít tiền được không? trường đoản cú mai tôi sẽ cố gắng đánh giày, đảm bảo an toàn sau 1 tuần là có thể trả lại tiền cho ông!”Ông Walter nhìn cậu nhỏ nhắn đứng trước mặt với bộ dạng đói khát, quần áo tả tơi, trong thâm tâm có chút thương cảm, ông liền móc túi đưa mang đến cậu mấy đồng. Cậu bé bỏng rất cảm kích, nói: “Cảm ơn ông”, sau đó liền tránh đi.Ông Walter nhấp lên xuống lắc đầu, đa số đứa trẻ lường gạt trên đường như thế này, ông đã gặp gỡ quá nhiều rồi.Nửa tháng sau, ông Walter đã hoàn toàn quên chuyện cậu bé đánh giày vay chi phí mình.


*

*

Trong một đợt ông Walter trải qua nhà ga, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xíu gò, trường đoản cú xa vẫn vẫy tay gọi: “Ông ơi, hãy hóng một chút”. Đến lúc cậu bé nhỏ mặt mũi ướt đầy mồ hôi chạy cho đưa tiền trả lại thì ông mới nhận thấy là cậu bé đánh giầy lần trước.Cậu nhỏ bé vừa thở hào hển vừa nói: “Tôi đã ở chỗ này đợi ông rất mất thời gian rồi, lúc này mới chạm mặt được ông để trả lại tiền.”Ông Walter, nhìn đều đồng xu vẫn tồn tại ướt do những giọt mồ hôi trên tay, trong tâm địa cảm thấy ấm cúng lạ thường. Ông quan sát lại cậu bé nhỏ một lần nữa, đột phát hiện thấy cậu nhỏ tuổi chính là bạn mà ông hy vọng tìm mang đến vai diễn mới.Ông Walter đút mấy đồng tiền xu vào túi cậu bé, cùng nói: “Số chi phí này là tôi cho cậu, cậu không cần phải trả lại.”Ông nói tiếp:“Ngày mai cậu hãy mang đến phòng đạo diễn của công ty điện hình ảnh ở trung chân tình phố gặp mặt tôi, tôi sẽ có được một bất ngờ lớn mang lại cậu.”Sáng sớm ngày hôm sau, đảm bảo an toàn của công ty đã nói với ông Walter rằng, có một nhóm trẻ con đường phố đã đến. Ông Walter ngạc nhiên đi ra bên ngoài cửa, liền bắt gặp cậu nhỏ bé đánh giầy chạy đến, gấp nói với ông vẻ phương diện ngây thơ: “Thưa ông, phần đa đứa trẻ lang thang này hồ hết giống tôi, đều không tồn tại bố mẹ, chúng vẫn muốn có các điều bất ngờ!”Ông Walter trọn vẹn không thể nghĩ tới, một cậu bé lang thang bần cùng, nhưng lại sở hữu một trái tim rất lương thiện. Ông Walter quan liền kề và tinh lọc rất kỹ lưỡng, cùng phát hiện tại quả thực tất cả một vài ba cậu bé bỏng rất lanh lợi, càng tương xứng hơn cùng với vai diễn hơn. Nhưng cuối cùng, ông chỉ lưu lại cậu nhỏ bé đánh giày, bên cạnh đó trong đúng theo đồng tuyển chọn dụng, ông đã viết tại mục miễn thử việc là: “LƯƠNG THIỆN KHÔNG CẦN THÔNG QUA SÁT HẠCH”Ông Walter nói, cậu bé bỏng rất lương thiện, tuy bạn dạng thân cậu vẫn phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn nhưng mà vẫn vô bốn mang mong muốn và cơ hội của mình share cho người khác. Cơ mà diễn viên ông cần trong bộ phim truyện chính là một trong những người lương thiện giỏi bụng như thế.Cậu bé xíu đánh giầy tên là Vinícius de Oliveira. Dưới bàn tay của đạo diễn Walter, anh Vinícius de Oliveira đã rất thành công xuất sắc trong vai diễn của mình. Bộ phim truyền hình này mang tên “Central vày Brasil”, có nhiều tình huyết cảm động, đã giành được giải thưởng Gấu tiến thưởng tại tiệc tùng, lễ hội phim quốc tế Berlin, Quả ước vàng, cùng được đề cử giải Oscar cho bộ phim truyền hình nước quanh đó hay nhất…

Nhiều năm sau, anh Vinícius de Oliveira đang trở thành chủ tịch của một công ty văn hóa Điện ảnh.Anh vẫn viết cuốn từ bỏ truyện “Cuộc đời diễn viên của tôi”. Trên bìa cuốn sách gồm dòng chữ mà chính đạo diễn ông Walter từng viết:"Lương thiện không bắt buộc qua ngay cạnh hạch".Và ở dưới trang sách là reviews của ông so với anh Vinícius de Oliveira:

“Là sự hiền lành - đã từng có lần đem cơ hội của anh ta trao cho những người khác. Cũng đó là sự lương thiện - đã khiến thời cơ của cuộc sống không bỏ qua mất anh ta"Nội dung: học hỏi -Hình ảnh: Hải Nguyễn