Thơ Áo xanh
Giới thiệu

Một sáng sủa mùa thu, sảnh trường trung học phổ thông Nguyễn Hiền bỗng dưng thấp thoáng phần đa tà áo lâu năm xanh, màu xanh mướt mát của cỏ cây, của lá sảnh trường, của ánh ngọc bích long lanh, sáng trong, của niềm hy vọng xanh ngời…

Những dòng áo lâu năm xanh duyên dáng ấy là đồng phục mới của những cô giáo team Anh văn, tổ ngoại ngữ- Thể dục bọn chúng tôi.

*

Đặc trưng của tập thể nhóm không chỉ là hồ hết thầy thầy giáo yêu nghề, yêu thương trò, yêu ngôi trường tha thiết, mà còn là một những lãng tử (lắm lúc …lãng xẹt

*
),  yêu say đắm thi ca. Vì chưng vậy nhưng hình hình ảnh những tà áo xanh vào một sớm chớm thu ko khỏi làm lòng những lãng tử… lãng xẹt này bồi hồi bao xúc cảm. Thế là 1 trong những ý loài kiến được chuyển ra, và cuộc thi sáng tác thơ với yêu mong phải tất cả hai chữ “áo”- “xanh” bắt đầu…

Sau hơn nhị tuần phạt động, Ban tổ chức triển khai (nói mang lại oai vậy chứ BTC cũng đó là thí sinh thôi) đã nhận được 13 bài thơ, trong đó hai bài xích của cô Phạm Thị Dung phạm quy bởi chỉ tất cả chữ “xanh” mà không có chữ “áo” cần đã đã có được BTC nhờ cất hộ trả về, và hết sức xin lỗi thầy giáo Nguyễn Văn Tiếng do nghe nói thầy đang xuất thần được 3 câu thơ, nhưng mãi cho ngày quá hạn sử dụng cuối nộp bài xích …hai tuần thầy vẫn chưa hoàn tất, nên BTC chúng tôi đành ngùi ngùi gởi bài cho ban giám khảo mà không có bài thơ của thầy. Sau đây, cửa hàng chúng tôi xin trích những bài thơ dự thi và lời bình của Giám khảo.

 

Hồ Thu Thủy (3 bài)

*

hụt hẫng …

Ướt áo xanh rồi

Mưa vô tình quá

Dỗi hờn nét môi!

 

đẫn đờ

Giữa bao màu áo thướt tha

Là em kín đáo đáo một tà áo xanh

Em hồn nhiên cho ngọt lành

Áo xanh ạ, em làm cho anh thẫn thờ…

 

không đề

Lối nhỏ em về trời không buông nắng

Vu vơ ai oán ta nhặt ánh chiều rơi

áo xanh trêu chơi cùng làn gió

Để lại ta ngơ ngẩn một khoảng trời.

Bạn đang xem: Cô bé mặc áo xanh

 

 

 

Văn Thị Hòa (2 bài)

*

mùa thu của mẹ 

Mùa tiếp thu qua ngõ

Theo làn gió heo may

Lá bàng luân phiên màu đỏ

Thoảng mùi hương cúc say!

 

Thu về vào ánh mắt

Con nhìn bà mẹ sáng này

Cả trời thu vào vắt

Soi mắt nhỏ thơ ngây

 

Thu về quà hoa cúc

Thu về nồng cốm thơm

Thu về xanháo

Mẹ ướm trong nắng nóng vàng

 

Con, mùa thu của mẹ

Bé yêu thương của người mẹ ơi

Hương hoa trời góp nhặt

Mẹ yêu nhỏ nhất đời.

 

Thu cùng em

Thu về thảng gió heo may

Trời xanh

Dịu vợi

Đong đầy mắt em

Bâng khuâng

áo

Buông thềm

Em

Cô giáo nhỏ

Nhuộm mềm

Nắng thu

 

 

 

Hồng Duyên (2 bài)

*

 

Thu và Em

em về qua mấy nẻo hoa

thả rơi khúc khích xuống mùa hoang liêu

lung linh nắng nóng níu chân chiều

hồn nhiên em

níu người theo lối dài

 

em về

nhịp guốc khoan thai

tóc nghiêng nghiêng

để gió cài lả lơi

thu biêng biếc áo mây trời

cho tà huy lộng

xanh ngời mắt ai…

 

em về ngơ ngẩn heo may 

em về bài trí thơ ngây xuống đời 

học tập trò và cô giáo

Học trò _ bốn lăm nhãi ranh quậy

Hợp thành lớp học lao xao

Cô giáo _ tim hồng thắp lửa

Mắt quan sát lóng lánh tin yêu

 

Học trò lười _ lỗi lắm nhé

Bài cô giảng chẳng chịu đựng nghe

Đứa thì quên mang bút, sách

Đứa loay hoay ghẹo bạn bè

 

Đứa mông lung xem qua cửa

Thu vàng, chiếc lá rơi rơi

Ngoài cơ có bầu trời rộng

Thênh thang, gió vẫn dạo chơi…

 

Một thời thường tốt mơ mộng

Cũng lơ đễnh nhìn mây trời

Nhí nhố nghịch đùa cùng bạn

Lời thầy cô vọng xa xôi…

 

Nên đưa ra cô nhìn tụi nhỏ

Thấy bản thân của thuở hoa niên

Nên cô _ trong tim tụi nhỏ

Dịu dàng như thể cô tiên

 

Sáng nay cô khoác áo mới

Xanh như color lá sân trường

Học trò tròn xoe đôi mắt đợi

Nghe lời cô giảng vang vang…

 

Học trò_ bốn lăm nhãi con quậy

Hợp thành lớp học dễ thương

Cô giáo_ yêu trò cho thế

Lửa hồng thắp mãi vào tim.

 

 

 

Ngọc Hiền (4 bài)

*

ko đề 1 

Qua ô cửa

em thả hồn phiêu lãng

Áo white ơi

đang cất cánh lượn chốn nào.

Khoảnh xung khắc

được lang thang –thích nhỉ?

Có biết chăng

vở xanh đã âm ỉ.

Trắng buốt lòng

vời vợi một cầu mơ.

 

không đề 2

Em đi áo trắng trời mưa

Chớm đông sẽ điểm một mùa lê thê

Cánh hồng lệ chứa xót xa.

Hình như đang đợi một mùa lá xanh.

Hôm nay ướt cả bé đường

Vẫn qua lối bé dại đến trường mong mong.

Xin chớ lỗi hẹn nơi đây

Trường nay thay đổi đong đầy khát khao.

 

ko đề 3

Này em

đây ngôi ngôi trường đang cầm cố áo

Chút mộng thường

tôi gởi đến mầm xanh.

Ngày bây giờ

những bước chân trẩy hội.

Mừng tựu trường

đọng chờ đều ước mong.

 

không đề 4

Giữa lớp học tập

áo dài sẽ chới với

Nặng trĩu vai

bộn bề bao sách vở

Ước mơ xanh

chỉ còn trong khoảnh khắc

Mùa thi này

chớ hẹn mùa thi sau.

 

 

Một thoáng sân trường...

*

 

*

 

em về qua mấy nẻo hoa  

thả rơi khúc khích xuống mùa hoang liêu 

*

Em  

Cô giáo nhỏ  

Nhuộm mềm 

Nắng thu   

 

*

Em hồn nhiên cho ngọt lành  

Áo xanh ạ, em làm anh thẫn thờ

*

Nên đưa ra cô quan sát tụi nhỏ 

Thấy bản thân của thuở hoa niên  

Nên cô _ trong tim tụi nhỏ  

Dịu dàng như là cô tiên

 

**********************************

Lời bình của Giám khảo

Với 4 người sáng tác và 11 bài thơ nhưng cũng đầy đủ khắc họa một hình hình ảnh thân thuộc, đó là tà áo lâu năm và hồ hết khoảng màu xanh đang ẩn hiện. Từ phần đa màu lá sảnh trường:

"Sáng ni cô mang áo mới 

 

Xanh như color lá sảnh trường 

 

Học trò tròn xoe đôi mắt đợi

 

Nghe lời cô giảng vang vang…"

Hay trong ánh mắt nào xao xuyến:  

"thu biêng biếc áo mây trời 

 

cho tà huy lộng

 

xanh ngời đôi mắt ai…"

của Hồng Duyên

Hay như :  

"Thu về rubi hoa cúc

 

Thu về nồng cốm thơm  

 

Thu về xanháo

 

Mẹ ướm trong nắng vàng"

Là lời thì thầm của Văn Thi Hòa giành riêng cho con

Cho đến việc thẫn cúng của hồ nước Thu Thủy:  

"Giữa bao color áo mềm dịu  

Là em kín đáo một tà áo xanh 

Em hồn nhiên mang lại ngọt lành

 

Áo xanh ạ, em làm cho anh thẫn thờ…"

tương tự như hình hình ảnh những mầm xanh vẫn tưng bừng nở hoa dưới ngôi trường mới của Ngọc Hiền:  

"Này em  

đây ngôi ngôi trường đang nắm áo 

Chút mộng thường  

tôi gởi mang lại mầm xanh

Ngày lúc này  

những bước đi trẩy hội. 

Mừng tựu trường

 

đọng chờ phần nhiều ước mong."

toàn bộ đều được tự khắc họa đủ đầy qua phần đa lời thơ mộc mạc dễ thương và chân thành.

Xem thêm: Giày định hình chân cho bé bàn chân bẹt (gchb03), giày chỉnh hình cho bé bàn chân bẹt (gchb03)

Với người sáng tác Hồ Thu Thủy. Ở chị tất cả sự giản đơn nhưng rất đáng yêu và dễ thương và ngay gần gũi. Điển hình nhất là bài xích thơ Hụt hẫng…

tiếc nuối …

Ướt áo xanh rồi

 

 

Mưa vô tình quá

 

Dỗi hờn đường nét môi!

bài xích thơ ngắn nhưng rất bao gồm duyên, sự hờn giận với nũng nịu rất đáng yêu. Hình hình ảnh dỗi hờn rất nhộn nhịp và tràn đầy nữ tính. Phải chăng thoáng ở đâu đó là mẫu cong môi bắt đền vô cùng ư là bé gái. Chỉ với 3 câu thơ khôn xiết ngắn giống như thể haiku, chị vẫn lột tả được một trung khu trạng vẫn hờn dỗi. Nội vai trung phong của một người con gái khi chạm mặt chuyện chẳng đặng đừng, chỉ biết giận hờn vu vơ. Câu thơ cuối “ Dỗi hờn đường nét môi” đầy đủ để liên hệ đến một hình hình ảnh sống rượu cồn giàu chất thơ. Tiếc nuối ở bên ngoài nhưng nội tâm tràn trề sức sống. Fan ta thường nói màu xanh da trời là color của hy vọng, cho nên một khi đã phủ lên mình chiếc áo màu xanh lá cây là nghiễm nhiên tự khiến cho mình một niềm mong muốn mới và trận mưa bất thường kia vô tình tạo thành một nét dỗi hờn thật đáng yêu để khiến cho người ta không ngoài bâng khuâng.

bài bác thơ này chị xứng đáng xếp đồ vật nhì trong 11 bài thơ tham dự. Xin chúc mừng người sáng tác Hồ Thu Thủy.

cùng với hai bài bác thơ mùa thu Của mẹ và Thu cùng em. Người sáng tác Văn Thị Hòa đã biểu thị hai cung bậc cảm giác khác nhau. Trường hợp như Thu với em với số đông câu:

Bâng khuâng

 

 

Tà áo

 

Buông thềm 

 

Em

 

 

thầy giáo nhỏ

 

 

Nhuộm mềm

 

nắng và nóng thu

là 1 trong lục bát rất hay. Hình hình ảnh “nhuộm mượt nắng thu” đầy hóa học thơ với trữ tình.

Thì bài bác thơ ngày thu Của người mẹ là cảm giác của chị dành cho con mình. Trong ý thơ mộc mạc tuy vậy chất cất đầy tình thân thương, chị đã dành cho con mình mọi gì xinh đẹp tuyệt vời nhất của mùa thu. Phần nhiều hương hoa, khung trời hay sự băn khoăn lo lắng khi chớm heo may…Những hình ảnh đó hầu như mang thông điệp của sự yêu thương và lo lắng. Từ đóa cúc tiến thưởng tươi cho đến mùi hương cốm được gói ghém cẩn thận, chắt chiu…để giành cho con mình một tà aó xanh biêng biếc, như một khoảng trời tươi sáng. Thật là một trong những thứ tình cảm thiêng liêng của người chị em một khi vẫn dành khuyến mãi hết size trời riêng của bản thân cho con trẻ và ướm vào hai con mắt thơ ngây kia một niềm mong muốn xanh ngời. Và điều đó đã mang lại cho bài thơ này ngôi vị thứ 3 trong các bài thơ tham dự. Xin chúc mừng người sáng tác Văn Thị Hòa.

mùa thu vốn là mùa dễ ợt gây cho người ta xúc cảm nhất. Thường thì thu man mác buồn, bàng tệ bạc và hoang liêu. Nhưng lại đó cũng chưa hẳn là bức chân dung toàn diện của mùa thu. Thật bất thần khi 11 bài thơ tham dự đều đưa về sự trong trẻo vơi nhàng. Dường như những bụi bặm bụi bờ đời thường tất yêu nào len lỏi vào trong chốn học con đường thánh thiện và thiêng liêng? có lẽ vì vậy cho nên thơ tại chỗ này rất đáng yêu và mộc mạc chăng? gồm một bài thơ thoạt nghe như tiếng cười cợt khúc khích, đường nét thơ ngây duy nhất vốn bao gồm của thiếu nữ cứ mỹ miều ẩn hiện. Sự hồn nhiên cứ níu kéo người ta lại, để xem cho rõ, và để được thỏa say mê ngắm nhìn dù cho chỉ là hình dung. Tiếng mỉm cười của con gái cứ vang vọng qua trong cả lối hoàng hoa, nhịp guốc như giờ đồng hồ khoan tiếng nhặt, nhẹ nhàng gửi đẩy. Ngày thu là màu sắc áo xanh, màu của mộng mơ với hy vọng…

vào trẻo và dịu dàng 

Đằm thắm với lãng mạn

Bấy nhiêu này cũng vừa đủ để khắc họa một hình hình ảnh đáng yêu mang lại trữ tình.

Ngoài ra bài thơ này được review cao cũng chính vì tác giả đã thuần thục với thể thơ lục bát. Cho nên đã vượt lên dẫn đầu trong 11 bài xích tham gia.

Xin chúc mừng tác giả Hồng Duyên với bài thơ Thu và Em.

Hãy hiểu lại bài xích này một lần nữa và cảm nhận:

Thu cùng Em

 

em về qua mấy nẻo hoa 

thả rơi khúc khích xuống mùa hoang liêu

 

lung linh nắng níu chân chiều

 

 

hồn nhiên em

 

níu bạn theo lối dài 

 

 

em về

 

 

nhịp guốc khoan thai

 

 

tóc nghiêng nghiêng

 

để gió thiết lập lả lơi 

 

thu biêng biếc áo mây trời

 

 

mang lại tà huy lộng

 

xanh ngời đôi mắt ai… 

 

 

em về

 

 

ngơ ngẩn heo may

 

 

 

em về bài trí thơ ngây

 

 

xuống

 

đời

riêng biệt với người sáng tác Ngọc hiền hậu với 4 bài bác thơ tham dự. Có thể nói tình cảm giành riêng cho học trò, mang đến ngôi trường nhiệt thành của tác giả là khôn cùng lớn, không còn thua kém bất kỳ ai. Điển hình tốt nhất là bài xích thơ này:

Này em

 

 

phía trên ngôi ngôi trường đang cầm áo.

 

 

Chút mộng thường

 

 

tôi gởi mang đến mầm xanh.

 

 

Ngày từ bây giờ

 

 

những bước đi trẩy hội.

 

 

Mừng tựu trường

 

đọng chờ đông đảo ước mong.

thiệt sự xúc hễ khi tiếp nhận những tình yêu thiêng liêng này. Hình ảnh ngôi trường mới trong thời gian ngày tựu ngôi trường như thúc giục ai kia dù xa tít cũng nên ngoái nhìn. Phần đông mầm xanh của sau này đang rộn rã sánh cách để thêu dệt những hoài bão lớn lao…Chỉ thiếu một chút thôi là vươn lên là một bài xích thơ hay. Đó là nhạc tính! Tôi thiệt sự vô cùng tiếc vì điều này bởi các tác trả khác gắn ghép nhạc điệu vào thơ của bản thân nhiều quá. Vì thế cho nên bài xích thơ của chị tuy vậy tình cảm được tương khắc họa rõ nét nhưng vẫn còn thiếu một chút giai điệu được rung hễ từ thơ.

hầu hết điều trên đây chỉ cần suy luận theo lối khinh suất của cá nhân. ước ao rằng những anh, chị gồm thêm một niềm vui, một niềm phấn khích cho 1 ngày mới. Rất nhiều gì không đúng với thiếu sót ước ao rằng hãy rộng lòng tha thứ cho người bình.

Xin chúc mừng 4 người sáng tác và mười một bài bác thơ thật dễ thương một lời chúc vui vẻ, hạnh phúc. 

lanhdien

Công bố giải thưởng

 

Giải nhất: Một phiếu hát Karaoke miễn phí dành cho thí sinh Hồng Duyên, với bài bác thơ Thu cùng em

 

 

Giải nhì: Một phiếu hát Karaoke sút giá 1/2 thuộc về thí sinh Hồ Thu Thủy, với bài bác thơ Hụt hẫng

 

 

Giải ba: Một phiếu hát Karaoke ưu đãi giảm giá 30% thuộc về sỹ tử Văn Thị Hòa, với bài xích thơ Mùa thu của mẹ

 

Giải khuyến khích: Một phiếu hát Karaoke ưu đãi giảm giá 10% ở trong về thí sinh Ngọc Hiền, với bài xích thơ Không đề 3 

Ngoài ra sỹ tử Ngọc Hiền còn được trao một phần thưởng phụ Giải thí sinh quan tâm nhất, giải thưởng là … một tràng pháo tay thật nồng nhiệt!

*

 

Xin chúc mừng!!!

 

BTC cũng xin rất cảm ơn lanhdien, người bạn đến tự Thi Ẩm Lầu vẫn giúp chúng tôi tìm ra những bài thơ xứng đáng với các giải thưởng. Chúng tôi rất hi vọng được thường xuyên nhận sự quan tâm cung ứng của anh trong những cuộc thi lần sau.

*

*************************************

Lời kết 

Chỉ là một trò chơi để thêm mùi hương hoa cho cuộc sống, Thơ Áo xanh như một bắt đầu làm tươi bắt đầu hơn sảnh chơi bên cạnh giờ lên lớp của những thầy thầy giáo nhóm Anh văn. Mong muốn sân chơi sẽ luôn hấp dẫn được không chỉ có các thành viên của group mà còn nhận ra sự ủng hộ từ những thầy thầy giáo và những em học sinh trong và kế bên nhà trường.

Riêng đối với mỗi thành viên nhóm chúng tôi, Thơ Áo xanh sẽ là 1 trong kỷ niệm đẹp mắt theo chúng tôi trong suốt hành trình còn lại của sự nghiệp trồng tín đồ và của cả đời người.

*

*

*
*
*
*

*

*

*

1. Bắt đầu là 1 trong chiếc áo. Cần rồi, tuổi trẻ của tôi là một trong tình yêu mơ mộng ư? Không, bọn chúng là chiếc áo hiện đang có màu xanh mà lại tôi chỉ kịp nhìn thấy sau sườn lưng chuyến tàu tách ga trong cơn mưa phùn lất phất ở sài thành năm làm sao đó.Ý tôi là chỉ một cái lưng áo blue color nước biển của anh nhân viên cấp dưới đón vị du khách cuối cùng, vị quý khách mười bảy tuổi, và cô bé nhỏ cũng mang một mẫu áo màu xanh da trời pha nhan sắc tím. Cô bé bỏng mười bảy tuổi có đôi mắt rầu rĩ, thường quắp xuống khi bước đi ra khỏi vùng an ninh của mình. Phụ vương cô chắc cần thiết nào phát hiện ra ánh nhìn khắc khoải của cô, lúc đoàn tàu bước đầu rúc còi, nổ máy lăn bánh trên tuyến đường ray. Cô bị ám ảnh bởi những màu xanh sau sống lưng áo của tuổi mười bảy. Chúng y như một vệt khói kéo dài từ năm tháng ấy đến hiện thời (dù, gồm thể, vệt khói đã phai màu đi chút ít). Chúng vẫn cứ ám ảnh, các ám ảnh vô thức, chẳng phải đọng lại ngẫu nhiên sự thiên kiến nào, hoặc có thể có nhưng mà tôi cố ý không vượt nhận, cố tình giấu biệt đi vùng xám buổi tối u uẩn đầy rất nhiều vết xước về cái màu xanh mơ mộng ấy của mình.2. “Tuổi trẻ chết tiệt”.Tôi gọi cái blue color đó là tuổi trẻ bị tiêu diệt tiệt. Tôi lại buộc phải nhìn thấy loại áo màu xanh lá cây da trời đẫm mưa thành phố sài thành thêm một đợt nữa trong thời điểm tháng bảy. Nhì mươi bảy tuổi. Tôi coi như tuổi trẻ đang chấm dứt. (Bởi vì, tôi đã đưa ra quyết định sẽ lấy ông chồng vào năm sau). Ấy thế, tuổi con trẻ (vẫn là thiết bị tuổi trẻ chết tiệt đó), chúng thật biết cách làm tôi giận dỗi quá khứ, hờn dỗi mẫu đoạn cam kết ức lúc tàu lăn bánh rời ga sử dụng Gòn. Không ít lần tôi tưởng tượng mẫu áo màu xanh da trời ấy trở thành tôi. Hoặc tôi biến thành nó, hòng nhằm tôi không thể phải ngoái đầu chú ý lại mọi vệt sương xám. Tôi đã có lần giận dữ, thốt ra câu chửi thề đó bằng khẩu hình: “tuổi trẻ bị tiêu diệt tiệt”, mặc dù rằng, tôi thiệt sự ko (muốn) ngửa cổ lên trời, gào thét, “anh chỉ là 1 trong thứ greed color chết tiệt, lừa dối niềm mơ ước tôi”.Mùa này, mây trắng ông chồng lấp, xếp lớp thành từng hàng, mây tung bọt bong bóng kinh hoàng ở 1 con đập anh hùng bên kia cố kỉnh giới. Tôi thì vẫn ngửa khía cạnh lên trời, phiền lòng vì chưng một cái lưng áo màu sắc xanh. Tiếp đến tiếp tục chửi thề, “Tuổi trẻ bị tiêu diệt tiệt”.3. Người đàn ông gần tứ mươi tuổi, trải qua đi lại vào căn phòng bí mật đáo, lẩm bẩm. Trên sống lưng áo màu xanh của anh ta những giọt mồ hôi nhễ nhại, ngạo nghễ ngấm ướt. Anh ta vừa bắt đầu từ khu dã ngoại công viên trở về. Trong công viên nhỏ của tp nhỏ. Trong thành phố nhỏ có một người đàn ông lớn, hết sức lớn. Không, ông ấy to đùng như một bức tượng phật đồng phơi sáng sủa dưới tia nắng mặt trời. Chẳng gọi sao người lũ ông gần bốn mươi tuổi sau khi trở về căn phòng kín đáo lại nhại lại giọng điệu của tôi ca cẩm lẩn thẩn rằng “tuổi trẻ bị tiêu diệt tiệt”. Tôi không tiện hỏi.Trí óc tôi đã bận bịu, tôi ghi nhớ những màu xanh da trời bạt ngàn sinh sống một khu vui chơi công viên khác. Chúng thật là biết phương pháp thu hút, ám ảnh, ôm ấp, trì níu đem tình yêu, nỗi tương tư cực khổ chia năm xẻ bảy trái tim tôi. Albert Park, Civil Park, Green Park hoặc số đông khu vườn tứ mùa bị nhốt trong hình hài của những vị thần hóa đá kề bên bảo tàng cuộc chiến tranh chẳng hạn. “Tuổi trẻ chết tiệt”. Tôi tái diễn câu nói này phía bên ngoài phòng khách, lúc chỉ có một mình tôi. Người đàn ông tứ mươi tuổi đã không còn đi qua tải trong căn nhà kín. Tôi không hề nghe tiếng bước chân nữa. “Hẳn là anh ta sẽ ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh góc bàn nhằm máy tính, với đeo tai nghe vào tai như phần nhiều lần thôi”, tôi nghĩ. Bất giác, tôi buột miệng không nhớ sài Gòn. Huế thì mờ nhạt dần đi khi phần đa cơn nhức cuộn xoáy não. Nhưng có vẻ như, tôi vẫn nằm trong lời của một bài xích hát van vỉ, “chảy đi sông ơi, rã đi sông ơi hỡi, tung đi kìa, sông ơi”. Núi rừng ko đáp lại. Nỗi cô đơn lơ đễnh rét mướt nhạt. Tôi không thể nào tìm thấy cơn lốc của tuổi con trẻ của tôi chỗ nào nữa. Chúng thật sự đang chìm mặt dưới con sông đã chảy nào kia ở Huế.“Tuổi trẻ chết tiệt”.Màu xanh lật giọng đằng sau sống lưng áo ướt đẫm dùng Gòn. (Tôi chưa lúc nào vào thành phố sài gòn vào đều ngày này), tôi viết như vậy lên quyển sổ tay đen - trắng, tôi cố ý cất cất đã thọ trong phòng kéo hộc bàn.“Tuổi trẻ con thật đáng buồn”, tôi hạ giọng đáp lời màu sắc xanh.Màu xanh khơi gợi tiếp mạch chuyện, bắt tôi vấn đáp nguyên nhân. Tôi nói, “tuổi trẻ, khiến tôi say sưa trong mộng tưởng hão Huyền”. Huyền là ai ấy nhỉ? Cô gái bé dại từng mơ cơn mơ hái trăng xuống chơi của tôi trong cơn say tuổi trẻ, cô mê Trịnh như năm tôi mười bảy tuổi mê Trịnh vậy.Có lần tôi thấy tin nhắn của cô ấy nhấp nháy, chẳng có gì kế bên một dòng: “Chồng tao tiếp tục mặc dòng áo màu sắc xanh”.Sau đó, không chờ tôi trả lời, cô ấy đã chào tạm biệt với tại sao cần cần đi giặt cùng phơi các chiếc áo màu sắc xanh. Chồng cô ấy sẽ trở về vào trong ngày mai.Anh ta vẫn ngồi yên ổn trong ngôi nhà kín. Chẳng có một cơn gió nào vừa sức lọt qua khe cửa. Tôi thì ban đầu mộng tưởng bằng phương pháp nhắm mắt lại trong láng tối, rồi tập trung năng lượng tinh thần hòng đưa đẩy chuyến tàu trung khu trí phiêu bạt tới các nơi mà tôi muốn. Dĩ nhiên, không hẳn Sài Gòn, chưa phải Huế, cũng chẳng phải là miền cao nguyên thủ thỉ đồ vật tình yêu đau thương đầy nước mắt tuổi trẻ của tớ nữa. Tôi sẽ quyết biệt ly. Tôi vẫn quyết buộc phải tìm phương pháp rời đi. Nỗi niềm cô độc bàn cãi với tôi về hạnh phúc đích thực ở bên phía ngoài bầu trời đó, làm việc trong một rừng cây cao nghều mặt, hoặc một khoảng không mênh mông xanh ngất xỉu mắt. Tôi thôi thiết tha với tuổi trẻ, thôi lẩm nhẩm về một cái lưng áo màu xanh lá cây uống khô nước mắt của tôi nhưng mà không chịu đựng hoàn trả bất cứ thứ gì.4. “Tuổi con trẻ thật đáng thương”“Đột nhiên bao gồm tiếng gõ cửa”, anh Etgar Karet đấy hả?